Tôi vừa đọc báo và biết một cặp vợ chồng sáu mươi tuổi mất liên lạc và được tìm thấy sau này đều đã qua đời.
Ồ, không thể tin!
Cũng chỉ vừa qua một thời gian ngắn, tôi vẫn còn nhớ lại cặp vợ chồng này. Họ là một cặp đôi rất hạnh phúc, luôn luôn hạnh phúc. Chúng tôi cùng ở trong một khuôn viên, họ thường đến gặp tôi để nói chuyện. Họ có một con gái, một người thật sự đáng yêu. Chúng tôi cũng rất gần gũi.
Tôi không thể tin họ đã mất. Tôi không thể tin họ đã qua đời. Tôi vẫn còn nhớ họ như thế nào. Họ luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc. Họ không có bệnh, không có đau khổ. Họ chỉ là một cặp vợ chồng sáu mươi tuổi, đam mê sống, đam mê với nhau.
Tôi không thể tin họ đã mất. Tôi không thể tin họ đã qua đời. Tôi vẫn còn nhớ họ như thế nào. Họ luôn luôn có những lời chào khóc, những lời cảm ơn. Họ luôn luôn có những lời yêu cầu, những lời mong đợi. Họ là một cặp vợ chồng rất bình thường, rất thực tế.
Tôi không thể tin họ đã mất. Tôi không thể tin họ đã qua đời. Tôi vẫn còn nhớ họ như thế nào. Họ luôn luôn có những ước mơ, những kế hoạch. Họ muốn đi du lịch, họ muốn làm những việc khác. Họ chỉ là một cặp vợ chồng sáu mươi tuổi, đầy đam mê và mong muốn.
Tôi không thể tin họ đã mất. Tôi không thể tin họ đã qua đời. Tôi vẫn còn nhớ họ như thế nào. Họ luôn luôn có những lời chia sẻ, những lời hâm mộ. Họ luôn luôn có những lời cầu nguyện, những lời bình an.
Tôi không thể tin họ đã mất. Tôi không thể tin họ đã qua đời. Tôi vẫn còn nhớ họ như thế nào. Họ là một cặp vợ chồng rất bình thường, rất thực tế, đầy đam mê và mong muốn.
Và bây giờ, họ đã mất. Bây giờ, họ đã qua đời. Tôi không thể tin. Tôi không thể tin họ đã mất. Tôi không thể tin họ đã qua đời.
Tôi vẫn còn nhớ họ như thế nào. Họ là một cặp vợ chồng sáu mươi tuổi, hạnh phúc, đam mê sống, đam mê với nhau.
Tôi không thể tin họ đã mất. Tôi không thể tin họ đã qua đời.
Ồ, không thể tin!
Ồ, không thể tin!
Ồ, không thể tin!
Ồ, không thể tin!
Ồ, không thể tin!
Ồ, không thể tin!
Ồ, không thể tin!
Ồ, không thể tin!
Ồ, không thể tin!
Ồ, không thể tin!
Ồ, tôi không thể tin!